Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2016

TAY ĐAU VÌ CHUỘT !

Khỏi cần làm thống kê ở nhiều phòng khám cũng biết chắc là số nạn nhân đau khổ vì cánh tay không khỏe càng lúc càng tăng! Nếu tưởng đây là chuyện bên mình thì lầm! Ngành y bên trời Tây đã từ lâu cảnh báo về một hội chứng bệnh nghề nghiệp viết tắt là RSI (Repetitive Strain Injury) thường gặp ở người dùng máy vi tính!, hay nói chính xác hơn, ở người phải gõ máy, phải đẩy “chuột” nhiều lần trong ngày!
Nếu xét về cơ chế bệnh lý, bệnh sở dĩ xảy ra là do chấn thương phần mềm nho nhỏ không có gì quan trọng qua động tác đơn điệu, nhàm chán của người dùng bàn phím máy vi tính và dùng chuột. Người đánh máy nếu không dùng kiểu đánh với 10 ngón tay, người kéo chuột qua lại trong khoảng cách rất gần nhưng quá thường dễ là nạn nhân của căn bệnh này. Người càng tập trung vào công việc càng dễ là miếng mồi ngon vì tư thế ngồi cách mấy cũng co cứng, vì bắp thịt cánh tay khó lòng trong tình trạng thư giãn, vì cột sống cổ khó tránh áp lực của cái đầu ít khi lắc lư.

Thương tổn ở gân cơ chi trên do động tác co ngón tay quá lâu vì không rời bàn phím, cũng như do bàn tay nắm bắt chuột quá thường khiến tác động bất lợi trên khớp cổ tay, nếu xét về mặt cường độ, đúng ra không đủ trầm trọng đến mức gây bệnh. Vấn đề chính ở chỗ thương tổn chẳng những không được phục hồi mà còn bị tích lũy do gia chủ ngày nào cũng làm việc, ngày nào cũng gõ máy, kéo chuột nhiều giờ liên tục. Kết quả là chuyện nhỏ lúc đầu xé ra to. Một khi to chuyện lại càng nhiêu khê phần vì không mấy nạn nhân chịu tìm thầy chạy thuốc cho sớm, phần vì không ít bệnh nhân “bị” chẩn đoán sai theo kiểu thoái hóa cột sống vì mấy ai đau tay, đau vai không mỏi cổ! Hậu quả là nạn nhân khó tránh trở thành bệnh nhân dai dẳng dễ dàng!

Không khó để phát hiện bệnh. Nạn nhân của hội chứng RSI sớm muộn cũng phải đối đầu với các triệu chứng sau:
– Mỏi cánh tay, nhất là cổ tay, dù không làm việc nặng vì sử dụng gân cơ có liên quan đến cổ tay và ngón tay một cách thái quá.
– Cứng khớp ngón tay buổi sáng sớm khiến thầy thuốc chẩn đoán lầm là viêm khớp dạng thấp trong khi trên thực tế chỉ vì co khớp quá thường.
– Vọp bẻ ngón chân hay bắp chân do tư thế ngồi quá căng thẳng.
– Đau khớp vai hay sau ót sau vài giờ làm việc vì sai tư thế do nghiêng người khi dùng chuột.
– Sưng các ngón tay vào buổi tối do ứ đọng tân dịch từ thao tác quá co thắt trong lúc đánh máy.
– Tê đầu ngón tay hay có cảm giác kiến bò dù huyết áp bình thường, dù đã được điều trị bằng sinh tố B, vì rối loạn dẫn truyền thần kinh ngoại biên.
– Lạnh tay, lạnh chân dù trời đang nóng do thiếu máu cục bộ.
– Nhức đầu, chóng mặt do tăng áp lực nội nhãn vì tập trung thần kinh thị giác vào màn hình đến mức tự gây rối loạn điều tiết.

Đáng tiếc vì giải pháp xem vậy lại không quá phức tạp. Người dùng máy vi tính cho dù ham việc cách mấy cũng nên thu xếp sao cho:
– Nơi làm việc, nhất là bàn giấy, có diện tích rộng rãi để có thể làm việc thoải mái với chú chuột tung tăng trên mặt bàn, thay vì bó rọ!
– Đặt màn hình đúng độ thấp để đừng mỏi mắt nhìn lên.
– Chọn độ cao mặt bàn thấp vừa phải để vai đừng mỏi khi đánh máy.
– Dùng bàn phím rộng để đừng chụm ngón tay khi đánh máy.
– Có chỗ tựa cho cả hai cổ tay khi đánh máy.
– Thay đổi luân phiên cách dùng chuột và dùng bàn phím thay vì chỉ một kiểu suốt ngày.
– Đừng xem thường dấu hiệu mỏi mệt theo kiểu “tới luôn bác tài”. Phải nghỉ giữa giờ chẳng những càng thường càng tốt mà ngay khi có cảm giác khó chịu.
– Đứng lên, vươn vai, duỗi cột sống ít phút mỗi giờ.
– Nhớ thở sâu trong khi làm việc vì nhiều người có thói quen bặm môi, nín thở khi gõ máy vi tính.
– Chơi thể thao sau giờ làm việc với máy vi tính.
– Ngâm bàn chân bàn tay vào nước ấm sau giờ làm việc, nhất là nếu làm việc trong phòng máy lạnh.

Chiếc máy vi tính rõ ràng là hình ảnh khó tách rời trong cuộc sống ở thế kỷ 21. Cũng chính vì thế mà người sử dụng máy vi tính nếu không khéo tay khó tránh… thầy thuốc! Biết là tay làm hàm nhai nhưng đừng quá vụng về để vì tay làm mà hàm nhai hết nổi vì hội chứng RSI khi đó không mời vẫn đến!
Bác sĩ Lương Lễ Hoàng

Thứ Năm, 1 tháng 12, 2016

CHỈ CÓ BẠN LÀ NGƯỜI QUYẾT ĐỊNH SỐ PHẬN

Leonardo da Vinci vẽ bức "Bữa ăn chiều cuối cùng" (The last supper) mất bảy năm liền. Ðó là bức tranh vẽ Ðức chúa trời và mười hai vị tông đồ trong bữa ăn cuối cùng trước khi Chúa bị Judas phản bội.
Leonardo tìm người mẫu rất công phu. Giữa hàng ngàn thanh niên, ông chọn được một chàng trai 19 tuổi có gương mặt thánh thiện, một nhân cách tinh khiết tuyệt đối để làm mẫu vẽ Chúa Jesus. Da Vinci làm việc không mệt mỏi suốt sáu tháng trước chàng trai, và hình ảnh Chúa Jesus được hiện trên bức vẽ.
Sáu năm tiếp theo ông lần lượt vẽ xong 12 vị tông đồ, chỉ còn có Judas, vị môn đồ đã phản bội Chúa vì 30 đồng bạc, tương đương 16.96 đô la Mỹ và tương đương 254.400 đồng Việt Nam.

Chân dung Leonardo da Vinci
Hoạ sĩ muốn tìm một người đàn ông có khuôn mặt hằn lên sự hám lợi,lừa lọc, đạo đức giả và cực kỳ tàn ác. Khuôn mặt đó phải toát lên tính cách của kẻ sẵn sàng bán đứng người bạn thân nhất, người thầy kínhyêu nhất của chính mình...
Cuộc tìm kiếm dường như vô vọng. Bao nhiêu gương mặt xấu xa nhất, độc ác nhất, Vinci đều thấy rằng chưa đủ để bộ lộ cái ác của Judas. Một hôm, Vinci được thông báo rằng có một kẻ mà ngoại hình có thể đáp ứng được yêu cầu của ông. Hắn đang ở trong một hầm ngục ở Roma, bị kết án tử hình vì giết người và phạm rất nhiều tội ác tày trời khác.


Da Vinci lập tức lên đường đến Roma. Trước mắt ông là một gã đàn ông nước da đen sậm với mái tóc dài bẩn thỉu phủ xoà xuống mặt, một khuôn mặt xấu xa, độc ác tự nó nói lên nhân cách của một kẻ hoàn toàn bị tha hoá. Ðúng, đây là Judas!
Ðược sự cho phép đặc biệt của Ðức Vua, người tù được đưa tới Milan nơi bức tranh đang được vẽ dở. Mỗi ngày, tên tù im lặng ngồi trước Da Vinci và hoạ sĩ thiên tài cần mẫn với công viêc truyền tải vào bức tranh diện mạo của kẻ phản phúc.


Bức tranh“Bữa ăn chiều cuối cùng” (The last supper)
Khi nét vẽ cuối cùng hoàn thành, kiệt sức vì phải đối mặt với cái ác một thời gian dài, Vinci quay sang bảo lính gác "Các ngươi đem hắn điđi...". Lính canh túm lấy kẻ tử tù, nhưng hắn đột nhiên vùng ra và lao đến quì xuống bên chân Da Vanci, khóc nấc lên: "Ôi, ngài Da Vinci! Hãy nhìn con! Ngài không nhận ra con ư?"

Da Vinci quan sát kẻ mà suốt sáu tháng qua ông đã liên tục nhìn mặt. Cuối cùng ông đáp: "Không, ta chưa từng nhìn thấy ngươi cho đến khi ngươi được đưa đến cho ta từ hầm ngục ở Roma...". Tên tử tù kêu lên "Ngài Vinci... Hãy nhìn kỹ lại tôi! Tôi chính là người mà bảy năm trước ông đã chọn làm mẫu để vẽ Chúa Trời..."


Câu chuyện này có thật, như bức tranh "Bữa ăn chiều cuối cùng" là có thật. Chàng trai đã từng được chọn làm hình mẫu của Chúa Trời chỉ sau hơn hai ngàn ngày, đã tự biến mình thành hình tượng hoàn hảo của kẻ phản bội ghê gớm nhất trong lịch sử.
Tương lai không hề được định trước. Chính chúng ta là người quyết định số phận của chính mình.
(Sưu tầm trên mạng)

THÁC DAMBRI HUYỀN THOẠI GIỮA ĐẠI NGÀN TÂY NGUYÊN

Cũng với "Ai là Triệu phú", một thí sinh trên mạng bị cho là "người chơi ai là triệu phú "đen" nhất Việt Nam, người phải ra về vì tin vào sự giúp đỡ của 100%  khán giả trường quay. Câu hỏi như thế này: "Tên ngọn thác Dambri hùng vĩ của núi rừng Tây Nguyên có ý nghĩa là gì?". Gợi ý: "A. Đợi chờ - B. Bất khuất - C. Sương khói - D.Chung thủy".

Người chơi đã dùng trợ giúp 50/50 chỉ còn lại "Đợi chờ và Chung thủy" nhưng không xác định được câu đúng nên phải nhờ sự trợ giúp của khán giả ở trường quay, không ngờ 100% khán giả trường quay đều chọn câu trả lời là "chung thủy" và hại người chơi phải ra về.



Tôi lên mạng tìm hiểu xem thác Dambri như thế nào và tại sao có ý nghĩa là "đợi chờ":

THÁC DAMBRI HUYỀN THOẠI GIỮA ĐẠI NGÀN TÂY NGUYÊN


Thác Dambri nằm giữa khung cảnh rừng nguyên sinh hoang sơ, hùng vĩ với nhiều loài động, thực vật quý hiếm. Ngày nay, khu du lịch sinh thái Đambri là một địa điểm du lịch hấp dẫn cho du khách thập phương
Từ thị xã Bảo Lộc đi quá 18km, qua những đồi chè, cà phê, cây ăn trái xanh ngát… du khách đến với khu du lịch sinh thái Đambri để được thưởng thức cảnh đẹp hùng vĩ cùng khí hậu trong mát của rừng nguyên sinh nam Tây Nguyên. Đambri là một thác nước đẹp, cao nhất vùng Lâm Đồng. Nguồn nước của dòng thác từ trên cao hơn 90 m đổ xuống, tạo nên một khung cảnh rất hùng vĩ.

Toàn cảnh thác Dambri - Ảnh: Sưu tầm
Theo truyền thuyết, ngày xưa có một đôi trai gái người dân tộc K’ho yêu nhau và thường hẹn hò bên thác nước. Vào một ngày nọ, chàng trai bỗng mất tích không một dấu vết để lại. Cô gái khóc mãi, chờ mãi, nhưng không thấy người yêu quay lại. Lâu ngày, nước mắt của cô gái đọng lại và chảy thành dòng thác lớn. Người K’ho đặt tên thác là Đambri – nghĩa là “đợi chờ”.

Dòng thác gắn với chuyện tình đôi trai gái - Ảnh: Sưu tầm
Dòng thác hùng vĩ - Ảnh: Sưu tầm 

Mùa mưa, nước thượng nguồn đổ về ầm ầm, đi xa vài km còn nghe thấy tiếng. Xung quanh thác là một khu rừng hầu như vẫn còn giữ được nguyên vẹn nét đẹp hoang sơ chưa mấy người khám phá, diện tích gần 300ha với đủ loài chim. Nhiều cây cổ thụ quý hiếm như sao, kền kền, dổi… gốc to tầm vài ba vòng tay người ôm cũng có mặt ở đây.

Dòng thác Dambri vào mùa mưa với lượng nước lớn - Ảnh: Sưu tầm 
Đường vào trung tâm khu du lịch có một cầu xi măng dài hơn 20m bắc ngang suối, gần đỉnh thác. Đứng trên cầu, khách du lịch có thể thưởng thức cảnh tượng hùng vĩ của dòng nước cuồn cuộn đổ từ đỉnh thác xuống. Khách muốn xuống chân thác có thể đi bằng hai đường: Thang máy hoặc đường bộ. Nhưng hầu hết du khách đều chọn đường bộ men theo sườn núi, đã được bê tông hoá nên đi lại thuận tiện và vừa được thưởng ngoạn phong cảnh.

Du khách có thể đứng từ trên cao ngắm nhìn dòng thác - Ảnh: Du khách 
Theo lối mòn ven suối đi về phía thượng lưu, muốn sang bờ bên kia du khách sẽ được một lần thử độ khéo léo và lòng dũng cảm khi chênh vênh đi trên chiếc cầu dây theo kiểu của đồng bào dân tộc ở địa phương vẫn làm. Cầu được bện từ những thứ dây leo rất sẵn ở rừng như song, mây, giang, lồ ô…
Vào buôn của người dân tộc Châu Mạ, một trong những làng văn hoá dân tộc ở Tây Nguyên, du khách sẽ được thưởng thức những lễ hội cồng chiêng, khám phá tìm hiểu về nghề dệt thổ cẩm truyền thống và cũng có thể tự mang lều trại để tổ chức sinh hoạt dã ngoại.

Du khách còn được tham quan các làng văn hóa dân tộc Tây Nguyên - Ảnh: Du khách 
Để những chuyến tham quan của du khách thêm sinh động, ban Quản lý khu du lịch sinh thái Đambri còn khoanh một khu vực nuôi các loài thú. Đảo khỉ tại đây có hàng trăm con, hươu nai được nuôi thả tự do khiến du khách không khỏi ngỡ ngàng và thích thú khi bắt gặp. Cũng có cả những khu nuôi gấu, ba ba, rùa. Đặc biệt, có những chú voi đã được thuần dưỡng và ngoan ngoãn tuân theo sự chỉ dẫn của quản tượng, du khách có thể ngồi trên lưng voi để chụp ảnh lưu niệm.

Khu du lịch rất đa dạng, phong phú - Ảnh: Sưu tầm
Đi một vòng quanh khu du lịch rộng lớn, du khách có thể nghỉ chân bên hồ nước Đambri rộng hàng nghìn mét vuông, thuê một chiếc thuyền, hưởng thú câu cá trên hồ. Nếu muốn náu mình dưới bóng mát của rừng cây, hãy tạt thuyền vào ven bờ rồi chậm rãi khua mái chèo dưới những cây cổ thụ xoè tán vươn ra hồ…

Hồ nước rộng lớn, trong vắt - Ảnh: Sưu tầm
Có dịp đến với Bảo Lộc - Lâm Đồng, bạn hãy ghé thăm dòn thác Dambri đầy lí thú này. Hoà quyện hồn mình cùng với thiên nhiên, bạn sẽ thấy thư thái hơn, được tẩy trần, gột sạch những buổn bực, chỉ còn lại một tâm hồn trong veo và thanh thản lạ thường.
Theo: MyTour




BÀI HỌC VỀ QUAN HỆ

Đôi khi một người phụ nữ là tác nhân rất quan trọng trong việc làm cho một người đàn ông sẽ trở thành ai trong xã hội. Vì vậy, đối với những người đàn ông vẫn đang tìm kiếm một nửa của mình, bạn rồi sẽ tìm thấy người bạn đời giúp đỡ bạn và biến bạn từ một "người không tên tuổi" thành một "ai đó" trong xã hội.
Gửi tới những người phụ nữ độc thân đang đọc bài này, bạn sẽ là một phước lành không thể thiếu dành cho một người đàn ông may mắn nào đó trong thế giới này.

BÀI HỌC VỀ QUAN HỆ

Một đêm, Tổng thống Obama và phu nhân Michelle đã quyết định thay đổi không khí và đi ăn một bữa ăn tối giản dị tại một nhà hàng không quá sang trọng.
Khi họ đang ngồi, chủ nhà hàng đưa một lời đề nghị bí mật tới Tổng thống rằng ông có thể nói chuyện riêng với đệ nhất phu nhân được không. Tổng thống đồng ý và vợ ông, bà Michelle đã có một cuộc trò chuyện với chủ nhà hàng.


Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, Tổng thống Obama đã hỏi Michelle "Tại sao anh ấy có vẻ quan tâm đến việc nói chuyện với em vậy?"
Michelle nói rằng trong những năm niên thiếu, chủ nhà hàng này đã thích bà một cách điên cuồng. Sau đó, Tổng thống đùa rằng: "Nếu em mà kết hôn với anh ấy, chắc hẳn giờ em đã là chủ sở hữu của nhà hàng đáng yêu này rồi."
Michelle trả lời: "Không, nếu chuyện đó xảy ra, hiện giờ anh ấy đã là Tổng thống".
(Sưu tầm trên mạng)



ANOTHER DAY - ANOTHER DESTINY

One night President Obama and his wife Michelle decided to do something out of routine and go for a casual dinner at a restaurant that wasn’t too luxurious.
When they were seated, the owner of the restaurant asked the President’s Secret Service if he could please speak to the First Lady in private. They obliged and Michelle had a conversation with the owner.
Following this conversation President Obama asked Michelle, “Why was he so interested in talking to you?”


She mentioned that in her teenage years, he had been madly in love with her. President Obama then said, “So if you had married him, you would now be the owner of this lovely restaurant,” to which Michelle responded, “No. If I had married him, he would now be the President.”
(from the internet)

AI CHẾT ?

Khi một đứa trẻ mới sinh ra đời thì cha mẹ, ông bà, gia đình đều vui mừng. Khi một người già, hoặc bệnh, hoặc bị tai nạn chết thì những người thân đều đau buồn, thương tiếc. Sinh tử, sống chết là hai mặt của cuộc đời, giống như hai mặt của đồng tiền, không thể tách rời. Sinh là bắt đầu sự sống, và chết là chấm dứt sự sống. Sinh là xuất hiện, chết là biến mất. Có sinh thì phải có chết. Nhưng chết rồi thì sao? Và ai chết? 

Xưa nay người ta đều nghĩ chết là hết, tim ngừng đập, thân thể lạnh ngắt, để lâu sẽ thối rữa nên phải đem chôn hoặc thiêu, và sau đó người chết không còn hiện hữu nữa. Thế nhưng những nhà "ngoại cảm" có khả năng thấy và tiếp xúc được với họ, như vậy thì họ vẫn còn "sống", vẫn còn hiện hữu dưới một hình sắc vi tế mà mắt trần không thấy được.

Giả dụ xưa nay bạn chưa hề biết đến những nhà "ngoại cảm" và chỉ tin kinh Phật thôi, thì trong kinh cũng nói sau khi chết, chúng sinh đi tái sinh trong sáu nẻo luân hồi: địa ngục, ngạ quỷ, súc sinh, người, A tu la, trời. Và như thế thì "sự sống" của chúng sinh đâu bao giờ chấm dứt, chỉ có thay hình đổi dạng, thay quần đổi áo. Nếu tạo nghiệp thiện thì khoác áo người, A tu la, trời. Nếu tạo nghiệp ác thì phải khoác áo địa ngục, ngạ quỷ, súc sinh.




Ở đây chúng ta không phủ nhận sự sống và chết, bởi vì đó là những hiện tượng có thật. Người sống thì đi đứng, nói năng, làm việc, còn người chết thì nằm cứng đơ, không nhúc nhích. Nhưng sự sống và chết mà chúng ta vừa nói chỉ là sự bắt đầu và chấm dứt của một thể xác (mà mắt thịt trông thấy được), không phải của một con người, hay một chúng sinh. 

Xưa nay chúng ta lầm chấp con người và thể xác là một, tự cho mình là xác thân, và xác thân chính là mình. Vì lầm chấp như vậy, nên khi xác thân tan rã thì tưởng là mình chết. Nhưng xác thân được cấu tạo bởi các nguyên tử thô trọc, và điều khiển bởi cái tâm vi tế. Đến khi sinh lực (hay mạng căn) là chất keo, cột thân với tâm, tiêu mòn thì thân và tâm tách rời nhau.




Thuở xưa có những đạo sĩ luyện đơn làm thuốc trường sinh bất tử, vì họ không muốn chết, nhưng họ chỉ làm được tối đa là trường sinh bất lão, giữ cho thân thể trẻ trung tới vài trăm tuổi nhưng rồi cũng đến lúc nó phải tan rã.

Trong thiền tông dạy chúng ta trở về sống với ông chủ (hay bổn lai diện mục 本來面目), có nghĩa là nhớ lại mình vốn là cái tâm bất sinh bất diệt. Tâm tự nó không sinh diệt, không bao giờ chết, nhưng vì chúng ta quên mất cái tâm (nói rõ hơn là tâm tự quên mất bản chất của nó) và tưởng mình là cái thân, nên khi mất thân này thì lo sợ, mau đi tìm thân sau để gá vào. 

Theo quy ước thế gian, khi tim ngừng đập thì gọi là chết, nhưng theo chân lý tuyệt đối thì chẳng có Ai chết cả.




Bạn chưa hề chết và sẽ không bao giờ chết. Bạn chỉ thay quần đổi áo mà thôi! Bạn đã hiện hữu từ vô thỉ, và sẽ tiếp tục hiện hữu dưới nhiều hình thức khác nhau. Người thân của bạn cũng vậy, họ không bao giờ chết, khi tắt thở họ chỉ rũ bỏ một bộ áo cũ để bước sang một cảnh giới khác và tiếp tục sự sống. 

Có những người nghĩ chết là hết, không còn gì cả, đó là chấp đoạn.
Có những người nghĩ sau khi chết, mình sẽ còn hoài trong cõi âm hoặc lên thiên đàng hoặc xuống địa ngục, nếu là người nam thì sẽ mãi là người nam, nếu là người nữ thì sẽ vĩnh viễn là người nữ, nếu là vua thì sẽ là vua, nếu là thường dân thì sẽ mãi là thường dân, v.v... lúc sống là cái gì thì sau khi chết sẽ vĩnh viễn là cái đó không thay đổi, đó là chấp thường.

Nói bạn không bao giờ chết, đây không phải là chấp thường, mà là hằng hữu và hằng chuyển, trong Duy Thức Học gọi là "hằng chuyển như bộc lưu". Bạn là sự biểu hiện (manifestation) của dòng tâm thức trôi chảy bất tận. Bạn vừa là nước mà cũng vừa là sóng. Sóng có to có nhỏ, có lên có xuống, nhưng dù to nhỏ hay lên xuống, bản chất thật sự của sóng vẫn là nước. 


William de Leftwich Dodge : The Death Of Minnehaha.
Nếu bạn sợ chết thì nên nhớ rằng chỉ có cái thân chết chứ tâm không bao giờ chết. Bạn chính là cái tâm vô sinh diệt. Điều quan trọng là khi còn mang thân này, bạn có làm được điều gì an vui, lợi ích cho chính mình và kẻ khác không? Có học hỏi được gì trong "trường đời" để tiến hóa không? Nếu học hỏi và làm lợi ích cho mình và người thì sau khi cởi bỏ cái áo cũ tứ đại này, bạn sẽ khoác vào một cái áo mới tốt đẹp hơn. Nếu chỉ lợi mình mà hại người thì lần tới bạn sẽ khoác vào một cái áo tệ hại hơn như áo trâu, bò để kéo cày trả nợ, hoặc những áo tàn tật, bệnh hoạn để kinh nghiệm sự khổ đau mà bạn đã gieo cho người khác. Bài học lớn nhất trong trường đời chính là sự thương yêu, biết hy sinh và giúp đỡ kẻ khác.

Thích Trí Siêu
Trích Dòng Đời Vô Tận

CÂU CHUYỆN MỘT CHÚ CÁ

Bao nhiêu cuộc đời đã qua trong thế gian đồng thời để lại cho người đời sự ngưỡng mộ về những huy hoàng của mình, và liệu có bao nhiêu người thật sự thấu hiểu ý nghĩa của cuộc đời?
Nước đầu nguồn từ phía Tây hướng về Đông không ngừng xuôi dòng mà chảy.

Một chú cá ở cửa Bột Khẩu (vùng biển giữa bán đảo Sơn Đông và bán đảo Liêu Đông Trung Quốc) dựa vào bản lĩnh và ý chí cương ngạnh đã ngược dòng mà đi, nó xông qua chỗ nước cạn, tiến nhanh qua dòng nước xiết, đột phá qua tầng tầng lưới đánh cá che lấp dưới mặt hồ yên ả, tránh thoát nhiều cuộc tấn công của những chú chim bay trên bầu trời, nhảy qua thác nước cửa hồ, có thể nói là kỳ tích; nó tiếp tục ngược dòng mà lên, xuyên qua dòng nước chảy xiết nơi đồng xanh khe hẹp, chiếm được sự kính trọng từ tâm của những chú cá khác; nó không hề nảy tâm tự mãn, tiếp tục hướng về thượng nguồn, xuyên qua khe núi, lách vào khe đá, khi nó nhìn thấy cảnh tượng hùng vĩ nơi cao nguyên, nó chưa kịp thốt lên tiếng thán phục thì đã bị đóng băng ở trong rồi.


Nhiều năm về sau, nhiều nhà thám hiểm đi vào Đường Cổ Lạp Sơn, nhìn thấy chú cá vẫn còn bảo trì tư thế bơi về thượng nguồn trong khối băng, một người ngạc nhiên nói: “Đây không phải là chú cá ở cửa khẩu Bột Hải sao? Nó có thể lên đến đây, thật là một kỳ tích!” Một người lớn tuổi hơn ý vị sâu xa nói: “Mặc dầu nó có ý chí ngoan cường và tinh thần kiên định bất khuất, nhưng nó lại không hiểu rõ mục đích thật sự mà bản thân muốn hướng đến là gì, nên cuối cùng cũng khó thoát khỏi cái chết!”
Đạo lý làm người không phải như thế sao! Bao nhiêu cuộc đời đã qua trong thế gian để lại cho người đời ngưỡng mộ những huy hoàng của mình, và bao nhiêu người thật sự thấu hiểu ý nghĩa của cuộc đời vậy?
(Sưu tầm trên mạng)

魚的故事

多少人在人世中有過讓人仰慕的輝煌,而真正對於人生的真實意義所在又能知多少呢?
高原上的水從西向東不停的流淌著。
一條渤海口的魚憑著嫻熟的本領和頑強的意志逆水而行,它衝過淺灘,劃過激流,突破湖面設下的層層漁網,躲過空中飛鳥的多次侵襲,躍過著名的壺口瀑布,堪稱奇跡;它繼續逆流而上,穿過水流湍急的青銅峽谷,博得魚兒們發自內心的喝彩與欽佩;它毫無自滿之心,繼續往上游,它穿過山澗,擠過石隙,當它看到高原那壯觀的景象還來不及發出一聲驚歎就被凍在了冰裡。


很多年以後,幾位探險者來到唐古拉山看到了這條被凍在冰裡還保持著向上游動姿勢的魚,一位探險者驚奇的說:「這不是渤海口的魚嗎?它居然能來到這裡真是奇跡呀!」另外一位年長的探險者意味深長的說:「它雖然有頑強的意志和堅忍不拔的精神,可是它卻沒有明白自己真正要達到的目的是什麼,所以最後也難逃一死!」
人生的道理何嘗不是如此啊!多少人在人世中有過讓人仰慕的輝煌,而真正對於人生的真實意義所在又能知多少呢?
(網上搜查)

CÁI GIÁ CỦA SỰ TỨC GIẬN

Có người nói giận dữ không phải là quá xấu xa, đôi khi cũng nên nổi giận để xả bớt cơn đau trong lồng ngực. Một số bác sĩ trị liệu đôi khi còn khuyên nên nổi giận. Tôi không tranh cãi về vấn đề này vì tôi không phải là chuyên gia trị liệu. Sân hận, đố kỵ, và tự hào có thể đưa con người đến chỗ thành đạt các mục tiêu của mình ở trường học, chỗ làm, và trong mọi lĩnh vực khác của đời sống.
Mặc dầu nó đem đến sự thỏa mãn một dục vọng nào đó, bất kỳ thành công nào đạt được bằng các phương tiện như thế sẽ phải trả giá đắt. Mục tiêu không thể nào biện minh cho phương tiện, đó là điều cần nhớ. Sự bùng nổ cơn giận sẽ không đem lại lợi ích nào dài lâu, có chăng chỉ là một chút thỏa mãn ngắn ngủi.

CÁI GIÁ CỦA SỰ TỨC GIẬN

Một bà cụ có tính tình cau có, thường xuyên nổi giận vì những sự việc nhỏ nhặt, hơn nữa, mỗi khi tức giận hay dùng lời lẽ ác độc, vô tình đã làm tổn thương nhiều người, vì thế bà ta giao tiếp với hàng xóm bạn bè đều không được hài hòa.
Bà ta cũng biết khuyết điểm của mình, mong muốn sửa lại lỗi lầm thành tật này. Nhưng mỗi khi tức lên thì chính bà ta cũng không thể khống chế được tâm mình.
Một hôm, một người đã nói với bà : “Chùa gần đây có một vị thiền sư, cũng là vị cao tăng, tại sao bà không đến xin lời chỉ dạy, biết đâu thiền sư có thể giúp được cho bà.”
Bà ta cũng cảm thấy có lý, đã đến tham vấn với thiền sư.


Khi bà ta thổ lộ tâm trạng của mình, bà ta có thái độ rất thành khẩn, rất mong muốn có được một vài lời khai thị từ vị thiền sư đó. Vị thiền sư im lặng nghe bà kể lể, chờ cho bà ấy nói hết, mới dẫn bà ta vào một thiền phòng, sau đó khóa cửa thiền phòng và rời khỏi đó.
Bà ta một lòng muốn có được lời chỉ dạy của thiền sư, nhưng không ngờ thiền sư đã nhốt bà ta vào trong một thiền phòng vừa lạnh vừa u tối. Bà ta tức tối hét lên, cũng như ngày thường, bà ta buông những lời nhục mạ quái ác. Nhưng cho dù bà ta có la hét cách nào, nhưng ở ngoài vẫn im lặng, thiền sư hình như không nghe thấy lời nào.
Khi không còn chịu đựng được nữa, thì bà ta thay đổi thái độ cầu xin thiền sư thả mình ra, nhưng thiền sư vẫn không động lòng thay đổi cách hành xử của mình, vẫn mặc kệ bà ta tiếp tục nói gì thì nói.
Qua một hồi rất lâu, cuối cùng trong thiền phòng cũng không còn tiếng la hét hay nói năng của bà ta nữa, thì lúc này, phía ngoài thiền phòng mới có tiếng nói của thiền sư hỏi : “Bà còn giận không?”
Thế là bà ta giận dữ trả lời : “Tôi chỉ giận tôi, tôi hối hận sao phải nghe lời người khác, tìm đến cái nơi quỷ quái này để xin ý kiến của ngươi.”
Thiền sư ôn tồn nói : “Kể cả chính mình bà cũng không chịu buông tha, thì bà làm sao có thể tha lỗi cho người khác chứ?”. Nói xong thiền sư lại im lặng.
Sau một thời gian im lặng, thiền sư lại hỏi : “Bà còn giận không?”
Bà ta trả lời : “Hết giận rồi !”
“Tại sao hết giận !”
“Tôi giận thì có ích gì ? Không phải vẫn bị ông nhốt tôi trong cái phòng vừa u tối vừa lạnh lẽo này hay sao?”
Thiền sư nói với vẻ lo lắng : “Bà xử sự kiểu này càng đáng sợ hơn đấy, bà đã đè nén cơn tức giận của mình vào một chỗ, một khi nó bộc phát ra thì càng mãnh liệt hơn.” Nói xong, thiền sư lại quay đi.
Lần thứ ba, thiền sư quay lại hỏi bà ta, bà ta trả lời : “Tôi không giận nữa, ông không xứng đáng để tôi giận !”
Thiền sư nói : “Cái gốc tức giận của bà vẫn còn, bà cần phải thoát ra khỏi vòng xoáy của tức giận trước đã!”
Sau một hồi lâu, bà ta đã chủ động hỏi thiền sư: “Bạch thiền sư, Ngài có thể nói cho tôi biết tức giận là cái gì không?”
Thiền sư bước vào, vẫn không nói chuyện, chỉ có động tác như vô tình đổ đi ly nước trong cái ly trên tay.
Lúc này thì bà ta hình như đã hiểu.
Thì ra mình không bực tức thì làm gì có tức tối giận hờn? Tâm địa trống không, không có một vật gì, thì làm gì có tức tối?
Trong lòng không có bực tức thì làm sao có cơn giận?
Thật ra tức tối không những tự làm cho mình khổ đau, và những người xung quanh cũng theo đó mà buồn lòng. Lúc tức tối tức giận, không gì ngăn cản cái miệng, buông lời quái ác, một số lời lẽ trong đó có thể làm đau lòng người nghe, thậm chí có cả những người yêu thương quan tâm mình.
" Nhất niệm sân tâm khởi, bách vạn chướng môn khai “ (一念嗔心起,百万障门开), chỉ một niệm khởi sân mà kết quả là muôn ngàn chướng ngại nẩy sanh.
Cho nên đừng nên vì sự việc nhỏ nhặt mà gây ra chuyện hại người hại mình, tức tối la hét là hành vi của kẻ ngu muội.
Tuy chúng ta chưa thể là một người thông minh, nhưng tối thiểu chúng ta cũng đủ trí tuệ ngăn cản mình làm một con người ngu dại. Xem nhẹ hơn mọi sự việc không như ý, đồng thời tìm thấy ích lợi trong im lặng, giác ngộ vô thường trong cuộc sống. Từ đó chúng ta sẽ cảm nhận cuộc sống không cần phải mệt mỏi như ta tưởng, cũng không phải khốn khó như ta đã gặp.


Những sự việc nhỏ nhặt cũng giống như những hạt cát trong đôi giày đã làm cho bạn khó chịu.
Thế thì bạn lựa chọn cách giũ bỏ hạt cát hay vứt bỏ đôi giày? Chúng ta không thể không mang giày, vì còn con đường dài phía trước, thế thì tại sao chúng ta không chịu giũ bỏ hạt cát?
(Sưu tầm trên mạng)