Thời trung học, tôi học ở trường Nông Lâm Súc Cần Thơ, đồng phục của chúng tôi là những chiếc áo màu nâu, nữ sinh thì áo dài nâu. Nói vậy chứ, bọn nam sinh chúng tôi cũng thường xuyên đến trước cửa trường nữ trung học Đoàn Thị Điểm Cẩn Thơ để ăn nước đá đậu, nói thì như vậy chớ thật ra là để ngắm những tà áo dài trắng thước tha của nữ sinh ĐTĐ và tìm cách làm quen. Có điều không may mắn, tôi chưa quen được với cô nào nhưng đó cũng là một kỷ niệm của thời "em đi chàng theo sau"
Ai đã từng mặc áo dài trắng hay ai đã từng quen với nữ sinh áo dài trắng, xin mời đọc bài thơ sau đây để thấy day dứt của một thời áo trắng.
ÁO TRẮNG NGÀY XƯA
thơ Bùi Hồng Lĩnh
Áo trắng ngày xưa đã vắng rồi
U buồn nhớ mãi thủa xa xôi
Thăm em khép nép vê tà áo
Chưa hẹn câu thề đã cách đôi
Áo trắng ngày xưa như sương rơi
Đón sương nắng sớm thấy yêu đời
Theo em từng bước trên đường nhỏ
Muốn nắm tay mà không dám thôi
Tay đã cầm đâu mà không quên
Mắt đã hôn đâu vẫn êm đềm
Lòng chưa trao đổi câu âu yếm
Xa cách sao lòng vân vướng thêm
Áo trắng ngày xưa nay về đâu
Theo chồng hay khóc nhớ mưa ngâu
Sang thu còn nhớ ngày xa cũ
Đêm ngủ còn mang giấc mộng đầu
Tóc đã pha sương tưởng nguội lòng
Đêm về lặng lẽ nhìn qua song
Trăng sao còn sáng khung trời cũ
Em đâu rồi sao tôi không mong
Có phải tình yêu những lúc xưa
Hay lòng chỉ nhớ lúc trời mưa
Cô đơn đợi lúc trời hơi lạnh
Nhớ em khi bướm viếng dậu thưa
Tôi yêu nhiều hay thương chút thôi
Biết chăng thì cũng đã muộn rồi
Em như sương sớm tan trong nắng
Chắc lại theo cùng mây trắng trôi
Áo trắng ngày xưa đã nhạt nhòa
Gặp em chắc cũng nhận không ra
Mắt tôi mờ nhạt hay em lạ
Sao xuyến mơ về mộng vắng xa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét