Thứ Năm, 3 tháng 11, 2016

MỘT CÂU CHUYỆN NHỎ

Cũng vẫn là một câu chuyện nhỏ nhưng câu chuyện này sẽ cho các bạn thấy trên đời vẫn còn có những con người với tấm lòng thật tốt:
MỘT CÂU CHUYỆN NHỎ
Ngày hôm đó đi ra ngoài, tôi đột nhiên nhìn thấy trên xe có lưu lại một tờ giấy. Trên đó viết một dòng chữ tiếng Anh: “Thật xin lỗi, tôi không cẩn thận đụng phải xe của ông, xin gọi điện cho tôi.” Phía sau là số điện thoại.
Tôi vốn muốn quăng tờ giấy đi coi như xong. Bãi đậu xe xung quanh không nhiều, xe con san sát nhau, việc người khác không cẩn thận quệt phải nhau thường khó mà tránh được. Cửa xe của tôi hơi nghiêng, quả thật có một chỗ lõm, nhưng là bị từ lâu, nói chung không quan hệ gì đến người nọ. Tôi cũng không muốn cẩn thận tìm tòi xem còn bị gì nữa không. Nhưng tôi cảm động với lòng chân thành và thẳng thắn của người nọ, cảm thấy cần thăm hỏi và cổ vũ cho anh ta một chút, để anh ta sớm yên tâm, sẽ tốt hơn so với việc để anh ta chờ đợi chủ xe gọi điện.


Tôi rất nhanh bấm điện thoại. Người kia vừa nghe đến chuyện tờ giấy, liền tranh thủ không ngừng xin lỗi. Tôi nói: “Tôi cũng không phải đòi anh bồi thường, tôi gọi điện để cảm tạ lòng lương thiện bộc trực của anh; bởi vì nếu anh không lưu lại tờ giấy, tôi cũng sẽ không để ý đến chuyện này.” Anh ta nói: “Phiền anh cho tôi địa chỉ nhà của anh, tôi sẽ gởi cho anh chi phiếu 200 đồng.” Tôi rất chân thành nói cho anh ta biết: “Đây không phải lỗi của anh, xe của tôi không bị gì cả. Anh yên tâm. Không có vấn đề gì đâu.”


Anh ta lần nữa nói cảm thấy rất áy náy, hỏi tôi anh ta có thể làm cho tôi điều gì. Kỳ thật, trên thế giới này có rất nhiều người không xem đồng tiền như vậy. Dẫu người khác đem 200 đồng đưa đến trước mặt tôi, dù tình hình kinh tế của tôi rất khẩn trương, ngày nghỉ không có giờ lên lớp, không có tiền thu nhập, 200 đồng có thể trả nửa tháng tiền thuê nhà. Nhưng tôi sẽ không lấy đồ không thuộc về tôi. Dù là một phân một hào, hay là những con số thiên văn, tôi cũng sẽ không lấy. Đừng nói 200 đồng, cho dù 200 vạn, 200 triệu, tôi cũng sẽ không một chút do dự mà cự tuyệt. Khổng Tử nói: “Phú quý như mây bay”. Nhưng nếu là việc cần phải làm, cho dù xông pha khói lửa, một xu cũng không lấy , cũng quyết không chối từ.


Ngày hôm sau, tôi muốn mở cửa xe, cửa mở không ra, quả thật bị đụng hư mất. Nhưng tôi không hối hận chút nào vì đã không lấy 200 đồng của người nọ. Tôi tin rằng, lời của tôi có thể cho người nọ biết rõ, thế giới có rất nhiều người rất tốt, anh ấy chân thành cũng sẽ nhận được hồi báo tốt, đó là ban thưởng chứ không phải trừng phạt. Đó chính là sự cổ vũ dành cho người lương thiện, mang đến một vòng tuần hoàn thiện lương cho xã hội. Tôi vì anh ấy mà cảm thấy ấm lòng.
Hồng Nhất Minh
(Sưu tầm trên mạng)

一件小事
作者:洪一鳴
那天出門,突然看見車子上留有一張紙條。上面寫著一行英文字:「對不起,我不小心碰了您的車,請給我打電話。」後面是電話號碼。


我本來想把字條拿掉就算了。周圍的停車位不多,車子挨著車子,別人不小心蹭著總是難免的。我的車子有一側車門確實有個坑,但由來已久,大概跟他沒有關係。我也不想仔細去查看什麼。但我感動於留話者的坦誠,覺得應該給他一點安慰與鼓勵,讓他早點放心,總比他乾等著車主的電話要好。
我很快撥通了電話。接電話的那位先生一聽到字條的事,就趕緊不停地道歉。我說,「我並不是來向你要賠償的,我是來感謝你的坦誠與善良,因為你如果不留紙條,我也不會留意到這件事情。」他說,「麻煩你給我你家的地址,我給你寄一張200塊錢的支票。」我很誠懇的告訴他,「那不是你的錯,我的車沒有什麼問題。您放心。沒有關係的。」


他一再說他感到很內疚,問我他能為我做點什麼。其實,這個世界上有很多人並不是把錢看得那麼。雖然別人把200塊錢送到了我的面前,雖然我的經濟狀況一直很緊張,假期沒什麼課可上,沒有分文收入,200塊錢可以頂我半個月的房租。但我不會去拿不屬於我的東西。不管是一分一毫,還是天文數字,我不會要的。不說200塊,即使是200萬、200億,我也會同樣毫不猶豫地拒絕。孔子說,「富貴如浮雲。」但是,如果是應該做的,即使赴湯蹈火,分文不取,也在所不辭。


第二天,我想打開車門,車門已經打不開了──確實被撞壞了。但我絲毫不後悔我沒有收他的200塊錢。我相信,我的話語可以讓那位先生知道,世界有很多很好的人,他的真誠會得到好的回報,是獎勵,而不是懲罰。那將給善良的人帶來鼓勵,給社會帶來良性的循環。我為他感到寬慰。
(網上搜查)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét