Có một câu chuyện rất hay, tạm gọi là “Triết lý viên kẹo”, chuyện là thế này:
TRIẾT LÝ VIÊN KẸO.
Mỗi ngày bạn đều cho một đứa trẻ ăn kẹo. Bạn làm điều ấy rất thường xuyên và vui vẻ. Đứa trẻ ấy cũng có vẻ rất yêu bạn. Mỗi ngày thấy bạn, nó đều cười tươi và chạy đến nhận kẹo.
TRIẾT LÝ VIÊN KẸO.
Mỗi ngày bạn đều cho một đứa trẻ ăn kẹo. Bạn làm điều ấy rất thường xuyên và vui vẻ. Đứa trẻ ấy cũng có vẻ rất yêu bạn. Mỗi ngày thấy bạn, nó đều cười tươi và chạy đến nhận kẹo.
Nhưng rồi một ngày, bạn xoa đầu nó và bảo: “Hết kẹo rồi”. Bỗng dưng bạn thấy nó rất khác. Nó gào ầm lên rằng bạn keo kiệt, bạn xấu xa. Hoặc nó đi khắp nơi để nói xấu bạn.
Lời bình:
Vì vậy mà CHO như thế nào là đúng và NHẬN như thế nào cho phù hợp không phải ai cũng đều hiểu.
Triết lý cục kẹo có nghĩa là khi bạn cho ai khác một thứ gì, nhiều khi họ sẽ không nghĩ ấy là món quà, họ nghĩ đó là bổn phận, là trách nhiệm. Và khi bạn không cho thứ mà họ muốn nữa, họ sẽ lập tức trở mặt thôi. Với nhiều người, cho dù bạn có cho họ kẹo mỗi ngày, thì họ cũng chỉ nhớ có mỗi một ngày mà bạn đã không cho...
Thông qua câu chuyện này, với nhà quản trị sẽ có nhiều cách cảm nhận hơn, vì đôi khi "cưng chiều" nhân viên quá cũng không phải là phương pháp hiệu quả vì nó như cái cục kẹo kia, họ chỉ gầm lên khi bạn không còn cho họ cái cục kẹo nữa mà chẳng nhớ rằng bạn rất yêu họ.
Cũng giống như nhìn vào tờ giấy trắng có 1 giọt mực, thường người ta hay nhìn vào vào giọt mực mà ko nhìn vào phần giấy trắng còn lại vậy. Vậy tốt nhất khi bạn cho ai điều gì đừng kỳ vọng nhận lại từ họ bất cứ điều gì dù là thái độ. Nhưng hãy tin là không phải ai cũng giống như đứa trẻ này, tùy người mà mình có cách ứng xử khác nhau.
(Sưu tầm trên mạng)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét