Nhà tôi ở đường Nguyễn Huỳnh Đức, con đường nối liền đại lộ Hòa Bình và đường Phan Đình Phùng, con đường đâm thẳng vào tòa thị xã Cần Thơ, phía sau thị xã là hàng Dừa và nhà lồng chợ Cần thơ. Con đường nhà tôi có trồng rất nhiều cây sao và xen lẫn là cây me. Hàng sao 2 bên đường có lẽ trồng lâu lắm từ thời Pháp thuộc, lúc tôi biết nó là cây sao thì nó đã cao cà chục thước rồi. Thời đó lúc tới mùa sao ra hoa đậu trái, bọn trẻ tụi tôi vui lắm vì mỗi lần có gió lớn thổi qua là muôn vạn trái sao rơi xuống quay vòng vòng như bông vụ từ từ đáp xuống đất, tụi tôi hốt lại gom vào thúng và tung trở lên không để la hét xem những trái sao rơi trở lại xuống đất và cứ lập đi lập lại đến khi mệt thì thôi. Đến mùa me thì lấy sào đập me cho trái rơi xuống, lươm mà ăn. Ăn chỉ là chuyện nhỏ, phá phách vui chơi mới là chuyện lớn. Dần dà khi lớn lên tôi không còn chơi những trò khi bé ta vui nữa, nhưng những hàng sao, hàng me như những chứng tích của thời gian. Lúc biết nhìn những cây me lớn cao đó mà liên tưởng tới "Con đường Duy Tân cây dài bóng mát", biết xao xuyến bâng khuâng... rồi sau đó ra đi....
Hôm nay nhìn thấy tấm hình của con đường Nguyễn Huỳnh Đức cũ, những hàng sao ngày xưa không còn thấy nữa mà chỉ còn lại mấy cây me thấy da diết làm sao.... Đọc được bài thơ trên báo điện tử Cần Thơ sao nó nói đúng tâm trạng mình quá...Cám ơn tác giả.
THÀNH PHỐ TRONG MƯA
thơ Đặng Hoàng Thám
Ninh Kiều mưa…em về chưa?
Nghe thành phố lạnh trong mưa với mình
Hàng sao lá rụng vô tình
Đường xa xăm…vắng bóng hình thân thương
Chiều mưa ướt đẫm phố phường
Hoa bằng lăng tím bên đường nhớ nhung
Qua trường cũ chạnh bâng khuâng
Tiếng mưa rơi cũng rưng rưng giọng sầu
Mùa hạ tuổi thơ về đâu?
Mà hoa phượng đỏ một màu chưa phai
Chiều Cần Thơ trắng mưa bay
Còn thương kỷ niệm tháng ngày xa xưa
Ninh Kiều trời mưa mãi mưa
Có người vẫn đợi…người chưa trở về!
(đăng trong mạng Cần Thơ Online)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét