Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2016

CHỊ PERRETTE BÁN SỮA

Hồi nhỏ tôi rất thích đọc chuyện cổ tích nhất là những câu chuyện dịch từ thơ ngụ ngôn của Jean De La Fontaine (1621-1695), nhũng câu chuyện đều ngụ ý giáo dục một điểu gì đó. Thưở đó khi được thầy cô giảng hay trí óc còn non nớt lúc ấy thì chỉ suy nghĩ một chút nhưng không hiểu gì lắm mà cứ tạm coi như là một câu chuyện đời xưa.
Bây giờ đọc lại mới thấy thấm thía quá, tôi post một bài của La Fontaine muốn ngụ ý về những người không phải là trẻ nhỏ mà là những người già già cho tới giờ này vẫn còn chưa tỉnh, sống tới giờ này mà cũng còn trong mộng ban ngày (day dream 白日夢).

CHỊ PERRETTE BÁN SỮA
Cô Perrette đội trên đầu một bình sữa, đặt vững vàng trên một chiếc đệm nhỏ. Cô nghĩ rằng sẽ vô sự mang ra tới tỉnh bán. Cô đi nhanh nhẹn vì hôm ấy cô chỉ mặc một chiếc váy ngắn gọn gàng, giản dị và đi giày thấp đế. Cô vừa đi vừa nhẩm tính số tiền bán sữa và định dùng tiền ấy mua một trăm quả trứng, đem về ấp gà con. Cô sẽ săn sóc chăm chỉ, mọi việc tốt đẹp. Cô tự bảo:


"Mình sẽ nuôi gà ở quanh nhà, chẳng khó gì. Dù lũ cáo có tài giỏi tới đâu, mình vẫn còn một số gà bán đi để mua một con lợn. Nuôi béo lợn không cần tốn nhiều tiền mua cám. Khi lợn khá lớn mình bán đi lấy tiền mua một con bò cái kèm theo một con bò con để nhìn nó nhảy nhót cho vui….


Nghĩ đến đó, Perrette mừng quá, cũng nhảy nhót theo, làm bình sữa rớt xuống đất vỡ tan tành. Nào gà, nào lợn, bò, bê trong phút chốc biến đâu mất hết.
Cô buồn bã nhìn tài sản là bình sữa đổ tháo, trở về xin lỗi chồng mong thoát khỏi trận đòn.


Nói gì kẻ điên, nhiều kẻ khôn vẫn mơ mộng hão huyền. Câu chuyện cô Perrette mang liễn sữa đi bán đã là một bài học cho những kẻ không biết bằng lòng với những thứ mình đang có, cứ tưởng tượng mơ mộng hão huyền như nằm mơ, rồi khi tỉnh giấc chỉ thấy mình còn tay trắng, vẫn chỉ là một tiểu tốt vô danh.
(Sưu tầm trên mạng)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét